Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

ANH CÓ NHỚ



Anh có nhớ Hà Nội của em
Hôm nay gió mùa về lạnh quá
Những con đường buồn, lá xô nhau ngã
Bước chân em, có ai đợi, ai chờ?

Hà Nội nôn nao, Hà Nội gió mùa
Se sắt lắm, lòng em chiều thật vắng
Giá mà trên Hồ Gươm có nắng
Mắt em nhìn sẽ đỡ chông chênh



Em nhớ anh, nhớ đến bần thần
Nhớ giọng anh, tiếng cười anh thật ấm
Nhớ những lời yêu anh gửi cùng vô tận
Bài thơ đầu ngọng nghịu của anh…

Biết rằng sang thu, lá phải rời cành
Sau hội ngộ, lời chia ly phải nói
Nhưng có bao giờ anh tự hỏi
Có bao giờ anh nhớ Hà Nội – em?

                             Thu Thủy

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Xuân Lạnh

XUÂN LẠNH

Xuân sang tiết lạnh nhớ mong manh
Giá băng ngả giữa nắng yên lành
Xuân đến hay là không đến nữa
Ai gõ thời gian với năm canh

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

CHIỀU


CHIỀU

Chiều buông nhanh
Choàng lên trời chiếc voan hoa
Nơi ấy em còn vật vã
Mệt mỏi, suy tư...giấc ngủ không lành
Ước một khung trời xanh
Với làn gió trong lành
Nơi ấy cùng em bước dạo
Đón chiều về và đón ánh trăng thanh

Kiếp Đau



Kiếp Đau

Đàn ông hoành tráng khắp làng
Đàn bà công hạnh, đoan trang chụp đầu
Đàn ông bờ bến là đâu?
Đàn bà vui chút đổ dầu phụ huynh
Lúc ân ái...mình ơi mình
Dùng con như biển cấm nhìn, cấm khen
Lấy chồng đúng kiểu bạc đen
Đã có thất bát lại lên lục sừng
Đời người muỗi đốt trong mùng
Khóc thầm trong bụng, lạnh lùng trần ai
Lại thèm ước cái kiếp trai
Biết đâu oán nghiệp nó dài đến đâu
Coi đời như cái bể dâu
Nó bé hay lớn...nhưng đâu là bờ
Sinh đời tâm đạo tôn thờ
Nếu không hợp kiếp thì mơ làm gì
Để rồi tan hết xuân thì
Để rồi trĩu nặng hàng mi mưa buồn
Trong lòng nước mắt chảy tuôn
Thế gian là vậy...ai buồn chi đâu
Chỉ là môt cái gật đâu
Để rồi yên phận, bắt đầu ngày mai
Chút vương vấn, tiếng thở dai
Thời gian dần sẽ phôi phai nhạt nhòa
Đời nhẹ chỉ như cánh hoa
Biết nâng niu nó chính là bạn thôi.