Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

GIẤC MƠ…ĐAM MÊ



Giấc mơ
Nhẹ như tiếng ru
Đam mê
Vùi trong giấc ngủ….
Khi tỉnh giấc bởi ồn ào khung cửa
Chẳng muốn vươn mình đến với ngày mai
Chỉ cô đơn giấc ngủ mệt nhoài
Mong hát được ngày mai thức dậy
Ta chỉ biết mơ
Bản năng hững hờ
Thôi gió cuốn để thành đồi gió hú…
Ta về với thơ ngây
Năm tháng đong đầy
Giấc mơ
Là những nụ cười
Đam mê
Những cánh đồng hoang....

EM TẬP VẼ



Em hãy cho đi…hãy cho đi
Bởi vốn thương yêu chẳng so bì
Lẽ nghèo không nghĩa rằng em thiếu
Tiền đâu mua được tính từ bi

Thế gian thống khổ lệ đầy mi
Hãy thương đừng nghĩ em còn gì
Phật nói hãy cầu lời nhân thế
Thương Yêu không có bởi chữ Vì

TỰ KHÚC ĐÔNG



Sông thu vui lá đổi màu
Đông kia phải đến rồi mau xuân về
Một lời khế ước sơn khê
Tuyết rơi cũng để vỗ về tương lai
Thuyền ai lướt khuất sông dài
Thuyền ai ngả bóng lạnh chiều sóng chơm
Ân tình gói trọn hương thơm
Người đi mê mải sớm hôm xứ người
Khi khắc khoải, lúc lả lơi
Buồn vui để lại bởi lời tri ân
Ưu tư tâm xót ân cần
Đàn vương….ca chậm…tần ngần…xa xa

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

HỒNG PHAI



Trắng hồng tinh khôi trong góc gai

Lung linh trong nắng những cánh ngài

Giọt hồng đọng lại vương màu máu

Nuôi dưỡng tình yêu đến thiên thai



Hồng phai cười sáng những ban mai

Ấp ủ thương yêu biết đêm dài

Hát mãi lời ca trong gió mát

Bình yên mê mải với tương lai

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

CUNG ĐOẠN


Anh biết lỗi bởi viết lên cung đoạn
Với tin yêu…cung đoạn cũng xa vời
Nhạt màu nắng, rét run cùng số phận
Khắc khoải hoài…Cung đoạn ở trong nhau
Em có hiểu đam mê quện đớn đau
Để lại những vết nhàu nghiệt ngã
Gắng trốn mình vào thiên đường thong thả
Hoang dã một đời hằn tím đơn côi
Vẫn biết một nơi đâu có một phương trời
Nhưng khắc khoải phương trời không đến được
Dấu đường dài vẫn phải còn khắc bước
Ru cuộc đời bởi nắng và em

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

ĐÁ NHỎ

Ta trần cội đơn xơ là đá nhỏ
Bởi đam mê nào than thở bao giờ
Nắng, mưa. tuyết…..gắng bình thân yên lặng
Đá nhỏ mơ hồ với những giấc mơ

Bướm buông nắng ấm với vần thơ
Chim muông nhạo báng những khù khờ
Niềm tin đá lạnh trong vườn vắng
Đá lạnh sưởi mình...nhện mải giăng tơ

THU




Hương sắc vu vơ để vị thi
Sắc sắc không không vấn vương gì
Màn trời loang phủ nào ai biết
Tri kỷ mong manh bởi chữ  “vì”
Bao thu từng nhấc bước chân đi
Yêu thu bởi cả cuốn xuân kỳ
Thu mong manh nhẹ rơi hạt nắng
Thu buông mình gieo xuống hàng mi